″Bờ vai ai mang vác tấm hàng
Mồ hôi tuôn rơi những tháng năm hao gầy…″(Trích Thái Bình Mồ Hôi Rơi-Sơn Tùng M-TP)
Mỗi khi những câu hát ấy vang lên, con lại nhớ tới bố.
Con làm sao đếm được có bao nhiêu giọt mồ hôi đã rơi, chẳng thể đếm được bao ngày bố dầm sương dãi nắng,…
Con chẳng thể biết được đôi vai ấy đã gánh vác bao nhiêu khó khăn, nhọc nhằn, làm sao biết được bố đã thức trắng bao đêm,…
Con chỉ biết rằng, thời gian – đã mang tới sự lớn khôn của chúng con cùng với những sợi tóc bạc trắng, làn da thâm sạm cùng nắng mưa và nhiều hơn những vết nhăn của sự vất vả, nhọc nhằn.
Những hy sinh ấy không có cuốn sách nào ghi chép, cũng không có nét bút nào phác họa lại và cũng chẳng có thước phim nào tái hiện lại,…
Những hy sinh thầm lặng ấy đã đánh đổi lấy những kí ức tuổi thơ vui vẻ, những nụ cười, những bữa cơm, đổi lấy tương lai của chúng con, đổi lấy một gia đình ấm êm,…
Cảm ơn bố, người đàn ông tuyệt vời nhất trong lòng con.
Cảm ơn vì tất cả, con hạnh phúc vì được sinh ra là con của bố. Tự hào vì là một cô con gái viết chữ đẹp, là một người tình cảm, luôn quan tâm tới người xung quanh giống như bố.
Nhân ngày của bố 20/6 con có đôi lời này…
Mong rằng bố luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và cười thật nhiều mỗi ngày.
Bố yên tâm, con bên này vẫn khỏe mạnh, vui vẻ mỗi ngày,
Làm điều bản thân yêu thích, gửi yêu thương, sự tích cực tới mọi người xung quanh,
Học hỏi nhiều điều ở nơi con đang sống, hiểu hơn về những điều thú vị về văn hóa và những con người tốt đẹp nơi đây.
Con sẽ cố gắng trải nghiệm thật nhiều, trưởng thành hơn và tốt hơn mỗi ngày….
Gửi tới bố…
Con gái của bố.
Ngày 20 tháng 6 năm 2021.